Buổi sớm cuối tuần, thời tiết se lạnh, sương sớm bao trùm Bến Đục. Cô lái đò tên Vân mời chúng tôi xuống thuyền. Con thuyền nhỏ khẽ chòng chành như muốn chào đón những vị khách mới.
Đợi chúng tôi ổn định trên thuyền, cô Vân mỉm cười buông mái chèo đưa du khách bắt đầu cuộc hành trình xuôi dòng Suối Yến.
Suối Yến thuộc xã Hương Sơn, huyện Mỹ Đức (Hà Nội) là đường thủy duy nhất để vào ngắm cảnh Chùa Hương. Con suối còn có tên gọi khác là Yến Vĩ, theo cô Vân kể, nếu nhìn toàn cảnh từ trên cao du khách có thể tưởng tượng ra hình ảnh chiếc đuôi của chim yến khổng lồ đang xòe rộng. Chiếc đuôi đổ đầy sóng nước làm cảnh vật trở nên mềm mại hơn giữa trập trùng núi cao, đồng rộng.
Thuyền chúng tôi trôi đi giữa bốn bề vắng lặng. Mới khoảng hơn 6 giờ sáng nên phía trước, phía sau chỉ lưa thưa một vài con thuyền nhỏ. Họ cũng như chúng tôi là những du khách đến Suối Yến sớm nhất, chỉ mong chờ đón vào tầm mắt những khung cảnh đẹp và yên bình. Phía trên cao, đôi chú chim dang rộng cánh bay ngang bầu trời. Dãy núi lô nhô đổ bóng xuống mặt nước thành những nét vẽ lòe nhòe, mờ mịt. Dọc ven bờ là những bụi cây khô, khẳng khiu vùi mình trong bảng lảng sương sớm. Nếu không có âm thanh vang lên đều đều mỗi khi mái chèo chạm vào mặt nước, có lẽ chúng tôi đã chìm dài vào sự tĩnh mịch của không gian đất trời nơi đây.
Suối Yến với phong cảnh nên thơ.
Đi được khoảng hơn nửa tiếng, mặt trời đã lên cao. Tấm màn sương mờ bắt đầu được vén dần lên, hé lộ một không gian tươi mới. Lúc này, Suối Yến như được tráng một lớp gương mới. Nước trong vắt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy rõ rong rêu dưới mặt nước. Mọi người chạm tay xuống nước để cảm nhận dòng nước mát. Bỗng nhiên, cô bạn đồng hành cùng chúng tôi thốt lên ngạc nhiên. Theo hướng tay của người bạn, chúng tôi nhìn rõ từng thảm hoa súng đang bung nở nhuộm tím mặt nước ven bờ. Bức tranh đầy màu sắc được vẽ ra trước mắt những du khách. Dòng suối chạy dài sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Hàng cây, dáng núi đổ bóng xám xuống ven suối làm thu gọn đường sáng ấy. Nhưng cũng chính ở nơi có gam màu trầm ấy, sắc tím dịu dàng nổi lên gây ấn tượng mạnh vào thị giác của người xem. Chúng tôi hồi hộp, mừng rỡ khi con thuyền từ từ tiến đến, đón chờ giây phút chạm tay vào từng mảng màu đặc biệt.
Thấy một quãng rộng trước mắt, cô Vân đẩy thuyền ghé lại một bụi cây khô ven bờ. Thuyền từ từ lách vào giữa khóm hoa súng rộng. Không gian thu vào tầm mắt chúng tôi một thước phim quay chậm. Những bông súng dạt sang rồi lắc lư trở lại vị trí cũ khi thuyền đã trôi qua. Giữa nơi yên ả ấy, hoa súng in bóng ngỡ như trở thành những bông hoa chung cuống đang nở cả dưới mặt nước. Cảnh tượng ấy chỉ bị đánh động khi từng giọt nước trong veo rơi ra từ mái chèo rớt xuống chiếc lá rồi cuộn tròn rớt xuống mặt nước xóa đi tấm gương phản chiếu sắc màu.
Sau khi dành ít phút để lưu giữ cho mình những bức ảnh đẹp, chúng tôi trở lại cuộc hành trình. Hình ảnh núi non hiện rõ hơn trước mắt, cô Vân vừa chèo thuyền vừa kể cho chúng tôi những câu chuyện dân gian về sự tích của Núi Rồng, núi Sư Tử, núi Con Gà, núi Con Voi… Thuyền cứ trôi, tiếng mái chèo khua nước, tiếng thủ thỉ của cô lái đò đưa chúng tôi vào không gian đầy mơ mộng, huyền ảo giữa sóng nước Suối Yến thơ mộng.
Bài và ảnh: HÀ PHƯƠNG