Rất ít du khách biết đến bãi biển An Kỳ - một bãi biển đẹp nằm ở xã Tịnh Kỳ (TP. Quảng Ngãi), dù địa danh này nằm cách bãi biển Mỹ Khê chưa đầy một cây số. Đây là bãi biển đẹp hoang sơ, yên bình với điểm nhấn là những rặng dừa cao vút in bóng dưới nền cát trắng mà ít có bãi biển nào ở Quảng Ngãi có được.
Băng qua bãi cát trắng vòng cung theo mép sóng, bãi biển An Kỳ hiện ra trong xanh, đẹp đến nao lòng. Đặc biệt, hơn 200 gốc dừa mấy mươi năm tuổi do người dân vun trồng, chăm sóc từ hơn 40 năm trước, giờ vươn xanh trên nền cát trắng An Kỳ đã tạo nên điểm nhấn đẹp khó tả cho bãi biển hoang sơ này.
Hàng dừa soi bóng bên bãi biển An Kỳ, xã Tịnh Kỳ (TP. Quảng Ngãi).
Chiều dần buông, khi ánh nắng bớt dần đi, cũng là lúc mấy mươi chiếc thuyền thúng của ngư dân sau một ngày vươn khơi, lại bình yên về An Kỳ nằm “gối bãi”. Vậy nên, khi quyết định đặt chân đến An Kỳ, nhiều người vẫn thường chọn buổi chiều để vừa lặng yên dưới gốc dừa ngắm hoàng hôn, vừa trải nghiệm, tìm hiểu về cuộc sống của người dân xứ vạn chài.
Đi dạo dọc theo bãi biển An Kỳ, du khách sẽ được đi dưới những rặng dừa, rừng dương liễu rợp bóng mát và thưởng ngoạn một vẻ đẹp tự nhiên, hoang sơ, chưa bị tác động nhiều bởi bàn tay con người. Tại đây, mọi người có thể ghé thăm một vài nhà của người dân nơi đây để tận mắt chứng kiến quy trình làm cá khô, làm mắm ruốc, nước mắm cá cơm... rồi tự mua cho mình một vài món ngon nếu thích. Hoặc chờ khi ngư dân đưa ghe, đưa thúng về bờ (vào buổi trưa hoặc chiều tối), mọi người có thể chọn mua những loại cá, tôm, sò, ốc còn tươi ngay tại ghe, rồi nướng ăn tại chỗ. Trong buổi chiều lộng gió, còn gì thú vị hơn được ngồi giữa biển cả bao la, lộng gió để hòa mình vào thiên nhiên và tận hưởng mùi vị thơm ngon của hải sản tươi, mặn mòi vị biển.
Thong dong qua miền biển lộng gió An Kỳ, ngồi tựa lưng vào gốc dừa, nghe gió từ biển thổi vào lồng lộng và lá dừa khua lao xao trong gió; chợt thấy bao bộn bề lo toan của cuộc sống đời thường như tan biến. Vùng biển hoang sơ An Kỳ, vốn dành cho những ai thích vẻ đẹp bình yên và tĩnh lặng...
Bài, ảnh: Đông Yên