(TITC) - Giữa cao nguyên lộng gió, Lâm Đồng vào xuân mang một vẻ đẹp rất riêng – dịu dàng, khoan thai và thấm đẫm hương trời đất. Khi nắng xuân vừa chạm ngõ, những rừng tràm bắt đầu tỏa hương, âm thầm mà quyến rũ, như một lời chào năm mới gửi đến người lữ khách phương xa.

Hoa Tràm báo hiệu mùa xuân. Ảnh: TITC
Mùa xuân ở Lâm Đồng không ồn ào. Buổi sớm, sương còn vương trên lối đất đỏ bazan, từng hàng tràm hiện lên trong ánh nắng nhạt, lá ánh vàng pha xanh, rung rinh theo gió. Hương tràm không nồng gắt mà thanh khiết, mộc mạc, len lỏi vào từng nhịp thở. Chỉ cần đứng yên một chút, người ta đã cảm thấy lòng mình dịu lại, mọi mệt mỏi như được gột rửa.
Những con đường làng uốn lượn dưới tán tràm gợi cảm giác bình yên hiếm có. Tiếng chim gọi bầy, tiếng gió xào xạc trên lá khô, hòa cùng mùi đất ẩm sau mùa mưa cũ, tạo nên một bản hòa âm rất xuân. Ở đó, thời gian như chậm lại, để con người có thể lắng nghe chính mình, nghe nhịp sống thâm trầm của cao nguyên.
Ngắm hương tràm ngày xuân ở Lâm Đồng không chỉ là một trải nghiệm thiên nhiên, mà còn là hành trình cảm xúc. Có gì đó rất thân quen trong mùi hương ấy - mùi của làng quê, của những ngày Tết xưa cũ, khi người ta mong một năm mới an lành, đủ đầy. Giữa rừng tràm, người ta dễ nhớ về gia đình, về bếp lửa, về những điều giản dị nhưng bền lâu.
Buổi chiều, nắng xuân nghiêng nhẹ qua kẽ lá, nhuộm con đường đất một màu mật ong ấm áp. Hương tràm lúc này dường như đậm hơn, quyện cùng gió cao nguyên, lan xa và sâu. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất để dừng chân, ngồi lặng yên, thả hồn theo mây trắng và cảm nhận sự giao hòa giữa con người với thiên nhiên.
Xuân ở Lâm Đồng không phô trương sắc màu rực rỡ, mà chinh phục lòng người bằng sự tinh tế. Hương tràm ngày xuân chính là linh hồn của bức tranh ấy, âm thầm, bền bỉ và rất đỗi chân thành. Ai đã một lần ghé thăm, hẳn sẽ mang theo mùi hương ấy trong ký ức, để rồi mỗi khi xuân về, lòng lại nhớ cao nguyên, nhớ rừng tràm, nhớ một Lâm Đồng bình yên đến lạ.
Trung tâm Thông tin du lịch