Xuôi dòng Thu Bồn, chúng tôi đến Đại Bình một ngày đầy nắng. Nghe danh đã lâu, nay mới mục sở thị “vùng cây trái Nam Bộ” trong lòng xứ Quảng.
Tham quan vườn trái cây Đại Bình.
Qua hết những đoạn quốc lộ, bắt đầu vào tuyến đường đèo núi, dòng sông Thu lững lờ trôi bên phải. Một bên là đồi núi với rừng cây bạch đàn thẳng tắp. Thỉnh thoảng hiện lên trước mắt là những bãi cát trắng mịn màng, nơi mà các phượt thủ có thể dựng lều, đốt lửa trại trong đêm trăng bên sông huyền ảo, nghe câu hò, điệu lý mình ơi.
Đại Bình mùa nào cũng thanh bình và dịu ngọt. Nhờ con sông màu mỡ, bồi đắp mà những vườn cây trái trĩu cành. Nói nơi này mùa nào thức ấy, quả thực không sai. Cây trái sum suê từ tháng này qua tháng khác trong năm.
Thời gian này, Đại Bình chuẩn bị bước vào mùa dưa hấu ngọt lịm. Sau đó, sầu riêng vào vụ nồng nàn, hương thơm lan khắp làng trên xóm dưới. Bưởi Đại Bình hay còn gọi là trụ Đại Bình chu du khắp xứ Quảng, nhà nào cũng có vườn bưởi sai quả. Ngoài ra còn có bòn bon, cam, quýt, ổi… Chỉ cần vào vườn, bạn tha hồ chạm tay và hái xuống thưởng thức liền ngay, dễ dàng.
Đêm ấy, chúng tôi dựng lều trong vườn anh Bảy. Bên chén rượu nấu từ gạo của làng, món trộn và bát cháo gà nóng hổi, dưới tán cây rất rộng, những câu chuyện không đầu, không cuối kết nối những người xa lạ. Anh Bảy kể về một ngày đón khách vất vả nhưng nhiều niềm vui thú. Từ thuở nghèo khó, xem làm nông, trồng trọt là hoạt động kinh tế chính, cho đến hôm nay, nhà nhà ở làng đã biết làm du lịch. Họ biết cách đón tiếp du khách, làm dịch vụ nấu ăn, lưu trú. Từ một gia đình trong diện khó khăn của xã, nhờ nhạy bén, linh hoạt, gia đình anh giờ đã khang trang và khấm khá, ổn định.
Cũng đêm ấy, tôi nghe được câu chuyện của chàng trai tên Hiếu, đam mê nhiếp ảnh và chạy bộ. Khắp mọi miền đất nước hầu như em đều đã đặt chân tới. Có lần em một mình leo lên đỉnh Tà Xùa - Yên Bái để cảm nhận sự tự do, khát vọng, sức mạnh của tuổi trẻ và có thể vươn tới những điều không giới hạn “không phải bây giờ thì là bao giờ”. Rồi đến chuyện Hiếu “chơi lớn” vượt giá lạnh khi đi bộ 154km tới đỉnh Mã Pì Lèng, Hà Giang. Thật sự đáng ngưỡng mộ!
Dưới đêm trăng sáng làng Đại Bình, chúng tôi đã hội ngộ, tâm tình và nhìn ra nhiều điều mới mẻ. Cảm xúc cũng nhờ đó mà mênh mông, lạc quan hơn. Nếu chỉ quanh quẩn với công việc, mưu sinh thường nhật, sẽ khiến ta mãi mãi như cũ. Qua những điều bạn chia sẻ, tôi như được củng cố lòng tin, vượt qua được những hoang mang, chông chênh trong cuộc sống riêng của mình.
Đó không phải là chuyến đi lớn trong đời tôi hay bạn. Nhưng bằng một cách khó giải thích, những con người tôi đã gặp hôm ấy, bằng sự chân thành sâu lắng, tại một vùng đất chất phác đượm tình, đã giúp chúng tôi tiếp cận nhiều chiều những góc cạnh cuộc sống và từ đó trở nên hiểu mình, hiểu người hơn.
Sáng hôm sau, một số bạn tham gia giải chạy marathon, còn lại, chúng tôi đi dạo trong ánh bình minh dịu êm của miền quê Nông Sơn. Rồi sẵn tiện vào vườn mua cây trái về làm quà cho người thân, bạn bè.
Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng khi về, Đại Bình mãi quyến luyến bước chân người rời đi…
Huỳnh Kim Hoa