Nằm cách trung tâm thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai khoảng 7km về phía tây bắc, Biển Hồ (còn có các tên gọi khác là Hồ T’nưng, Hồ Ea Nueng) được nhiều du khách biết đến như một tuyệt tác của thiên nhiên ban tặng cho người dân phố núi.
Nơi ấy, lúc sáng sớm, hoàng hôn hay đêm trăng khách đều say lòng với “đôi mắt Pleiku” hoang sơ, thơ mộng. Nơi ấy, tồn tại nhiều câu chuyện huyền thoại luôn gợi lòng lữ khách về một sự kỳ bí, huyền nhiệm. Sao chúng ta không thử một lần đến để biết rồi nhớ, rồi thương?
Chuyện lưu truyền rằng, xưa kia Biển Hồ vốn là một ngôi làng to và đẹp. Dân làng sống yên vui, hòa thuận thì bỗng một hôm, ngọn núi lửa ập tới vùi lấp làng. Những người may mắn còn sống sót đã khóc thương cho làng mình, khóc cho người thân không ngớt, khiến nước mắt chảy thành suối, các suối đổ về thành hồ.
Thực tế, Biển Hồ vốn là một miệng núi lửa đã ngừng hoạt động. Sự rộng lớn mênh mông của hồ nước này tựa như biển khơi nên người dân địa phương đặt tên là Biển Hồ. Không giống với những hồ nước tự nhiên khác, dẫu thiên nhiên khắc nghiệt, nắng hạn đến đâu Biển Hồ vẫn chưa bao giờ cạn. Với diện tích mặt hồ rộng 230ha, ở độ cao 500m so với mực nước biển, Biển Hồ không chỉ cung cấp nguồn nước sinh hoạt, “ngư trường” lớn cho người dân TP.Pleiku mà là nơi phong cảnh nước non hữu tình, một môi trường sinh thái sạch đẹp để khách phương xa tìm về.
Ngày nay, con đường dẫn lối du khách vào Biển Hồ đẹp tựa như tranh vẽ với hai hàng thông ba lá cổ thụ thơ mộng. Du khách có thể gửi xe bên đường để đi bộ lên các bậc tam cấp bằng đá dẫn đến lầu vọng nhỏ thơ mộng giữa lòng hồ để cảm nhận hết cái rộng lớn mênh mông và vẻ đẹp như viên ngọc bích giữa mênh mông đất đỏ Tây Nguyên. Đến với Biển Hồ, nhiều du khách thích khám phá có thể ngồi trên chiếc thuyền mộc dạo chơi quanh Biển Hồ. Nếu thong thả có thể nấn ná ở lại, câu cá cùng với cư dân, ngủ với mây trời, trăng sao…
Một ngày với Biển Hồ thật nhanh, mặt trời lặn xuống vội vã, nhiều du khách vẫn cố nán lại một chút thời gian để đón hoàng hôn trên Biển Hồ. Vào khoảnh khắc đó, ai cũng tưởng mình như lạc vào nơi chốn yên bình nhất.