Tháng 3, khi tại nhiều nơi, cái nắng ngày càng chói chang hơn để bắt đầu một mùa hè rực rỡ thì ở Tây Nguyên, tiết trời vẫn còn khá dịu để người ta có trọn 1 ngày rong chơi. Và còn tuyệt vời hơn khi chuyến rong chơi ấy tỏa đầy hương hoa cà phê.
Từ trung tâm thị xã Gia Nghĩa (tỉnh Đắk Nông), chúng tôi thuê xe máy đi Khu Bảo tồn thiên nhiên Tà Đùng (xã Đắk Som, huyện Đắk Glong).
Tây Nguyên đang vào mùa khô nên cỏ cây có phần xơ xác. Nhưng bất chấp mặt đất quắt lại vì thiếu nước, cà phê vẫn ra hoa tung tóe đầy cành. Ngọn đồi xa, ngọn đồi gần, những bông hoa trắng bông như tuyết cứ tiếp nối nhau lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hoa nở đồng loạt nên hương thơm cứ lẩn quất trong không khí, bất chợt ập vào mũi khi xe vừa xuống một con dốc hay ôm đúng cái khúc cua mà ven nó là vườn cà phê trắng xóa hoa.
Tà Đùng mùa cà phê nở hoa
Cứ như thế, chúng tôi băng qua quãng đường dài 50 km ngập hương hoa để đến với Tà Đùng vào một buổi trưa giữa tuần. Có lẽ vì vậy mà con đường từ trung tâm xã Đắk Som và cụm homestay Tà Đùng khá yên ắng chứ không nườm nượp xe cộ như dịp cuối tuần. Homestay Nhà Chú Đông - điểm check-in nổi tiếng ở Tà Đùng - chỉ lưa thưa vài khách. Sau khi ăn bữa cơm với rau bép xào tỏi và rau bí luộc mát tận ruột gan, chúng tôi tận hưởng giấc mơ trưa bên "vịnh Hạ Long của Tây Nguyên".
Người ta nói Tà Đùng đẹp hơn vào mùa mưa, khi nước dâng cao. Nhưng mùa khô, vùng hồ này có nét đẹp riêng. Cũng như nhiều nơi khác, những rẫy cà phê xung quanh hồ cũng trắng xóa hoa, trải dài như thảm, từ đỉnh đồi đến tận mép hồ.
Trong hồ, nước rút cạn, các hòn đảo lớn nhỏ để lộ chân trông như những viền đăng ten của những chiếc váy duyên dáng. Hòn nọ nối tiếp hòn kia, cái uốn cong dịu dàng, cái nhỏ xinh tròn ủm trông như một đám đông các cô gái váy áo lòa xòa tụ tập nhau đi trẩy hội. Và trong cái đám xuân xanh ấy phảng phất lên từng trận gió mát rười rượi, thơm ngát hương hoa.
Bài và ảnh: Hà Giang